Mối quan hệ mềm mại - CHAP 3
Bữa tối xong xuôi lúc kề mười giờ, Hạ Quân Trì chia tay Trang Trạch Sâm ở ngã ba hẻm rồi quay về căn hộ thuê.
Giờ này trong khu đã không còn ai đi dạo, con đường loang lổ những mảng sáng và tán cây sum sê đổ bóng, ánh sáng từ đèn đường chỉ vừa đủ để soi tỏ con đường phía trước.
Hạ Quân Trì đi được nửa đoạn đường, điện thoại chợt đổ chuông.
hắn nhìn lướt qua thông báo người gọi tới , ấn nghe: "Anh?"
"A Trì, em sở hữu đang bận không?" Nhậm Quân hỏi.
Xem thêm : Mối quan hệ mềm mại - CHAP 2
Nhậm Quân là anh trai của Hạ Quân Trì, anh trai ko sở hữu quan hệ huyết thống.
tổ ấm của Hạ Quân Trì hơi phức tạp, ba mẹ ruột hắn ly dị từ rất lâu rồi.
Năm mười tuổi, phụ mẫu dẫn gã theo một người đàn ông góa vợ sớm, Nhậm Quân là con trai của người cha dượng này.
Anh to hơn gã bốn, năm tuổi, vô cùng biết lưu ý người khác, khả năng học vấn cũng rẻ , hiện đang làm cho thành thục sinh mảng chọn tạo và nhân giống cây trồng.
"Em vừa ăn cơm với bạn xong, đang chuẩn bị về nhà." Hạ Quân Trì đáp.
"Ừm.
Tham khảo thêm : Mối Quan Hệ Mềm Mại - Chap 1
Hai bài viết khi trước em nói với anh thế nào rồi?"
"Bài năm phần đã xuất bản rồi.
Còn một bài khác ko được đăng lên, em đang Bàn bạc với gã chủ bên kia."
Nhậm Quân mải nói chuyện theo thói quen, suýt nữa đã biến cuộc điện thoại này thành hoạt động giao lưu học thuật chuyên nghiệp ngoài giờ, may mà đúng lúc quay về: "Vậy thì thấp.
À, đợt này em ko đến Èze, thực ra dì Hạ —— "
*Èze là một làng ở tỉnh Alpes-Maritimes ở đông nam nước Pháp
Nghe anh nhắc đến mẹ , Hạ Quân Trì yên tĩnh.
ông hiểu những gì Nhậm Quân chưa nói xong, một khi lâu sau mới đáp: "Ngày mai em sẽ gọi cho phụ mẫu ."
phụ mẫu Hạ là một người đàn bà mạnh mẽ.
Sau lúc ly hôn, một tay bà nuôi nấng Hạ Quân Trì kề mười năm, bận rộn đến độ chỉ muốn phân thân thành hai ba mình.
Mấy năm nay việc phát triển sự nghiệp đã xong xuôi , bà cũng xuất phát lưu ý đến Hạ Quân Trì rộng rãi hơn.
Nhưng hai người hai thế hệ khác nhau có rất nhiều xung đột trong tư tưởng, khoảng bí quyết đa dạng năm trước cũng ko dễ gì xóa bỏ, tầm thường chưa nói chuyện được vài câu đã tranh cãi ầm ĩ.
>>> Xem thêm: Bí kíp cách tán gái mới quen
Hai năm trước, sau khi mẹ Hạ theo chồng đến Mỹ định cư, quan hệ giữa hai phụ mẫu con mới hòa hoãn dần.
Trừ dịp bay sang trọng hàng năm trong kỳ nghỉ phép, hai người cũng chẳng bắt gặp mặt được mấy khi .
gia đình ông mang một biệt thự nhỏ ở Èze miền Nam nước Pháp, hè hằng năm sẽ giành một tuần rảnh rỗi để cả nhà nghỉ ngơi cộng nhau.
Nhưng lần này Hạ Quân Trì nói buộc phải bận chuyện thí nghiệm, cuối cùng cũng không đi.
"Em nhớ dành thời gian tâm sự với dì Hạ phổ biến vào." Nhậm Quân nói đến đây cũng thôi, mang dự định chuyển đề tài, "Ba còn hỏi anh sở hữu nên là vì em có bạn gái rồi bắt buộc đi không được không ha ha ha."
Đêm nay dường như ai cũng lưu tâm đến đời sống tình cảm của Hạ Quân Tri, gã yên lặng vài giây, phủ nhận: "...!Không sở hữu ."
Nhậm Quân hiểu ý dừng cười: "Ngày nào cũng ở trong phòng thí nghiệm cũng sở hữu cái bất tiện, ko sở hữu cơ hội gặp gỡ được người yêu thích.
À, em còn nhớ cô gái ở Caltech* mình bắt gặp trong sự khiếu nại khu vực lần trước chứ? Hôm qua anh vừa tình cờ bắt gặp được, còn hẹn sau kỳ nghỉ giáng sinh sẽ đi ăn một bữa..."
*Caltech: tên xoàng gọi của California Institute of Technology, một viện đại học trải nghiệm tư thục ở Pasadena, California, Hoa Kỳ.
"Em biết rồi, đến đó nói sau đi." vừa qua Nhậm Quân vừa đính hôn với một đàn bà đã hẹn hò được vài năm, rất thích nói mấy chuyện ko đâu này.
Hạ Quân Trì nghe là đau đầu, ước gì cuộc gọi này kết thúc thời gian nhanh nhanh chóng .
"Rồi, em nghỉ ngơi sớm đấy."
"Ừm." Hạ Quân Trì như trút được gánh nặng , cúp điện thoại.
Đi chưa được mấy bước gã đã cảm giác mang mấy giọt nước rơi xuống mặt, vừa ngửa đầu nhìn, cơn mưa rào dưới ánh đèn đường như hàng ngàn sợi bạc đổ ào xuống khiến trang phục ông ướt nhẹp.
Từ đây tới khu nhà còn tầm kề mười phút đi bộ nữa, ông cất điện thoại đi, ko khỏi nghĩ tới cảm giác kính sẽ bị nước mưa làm cho mờ hết đi, cấp tốc chạy về phía trước.
Thiếu sự hiện diện của cặp mắt kính khiến cho con đường phía trước mờ căm, vừa tới dưới tầng, Hạ Quân Trì suýt nữa đã bị thứ gì ngáng chân té lộn cổ.
Nương theo ánh sáng sủa ngoài cổng, gã ngồi xổm xuống nhìn, hóa ra là con mèo cam bị mưa xối ướt hết lông.
ngày nay ông không nhìn rõ ràng lắm, nhưng cảm giác được nhóc mèo này ko kinh khủng người, chắc là chạy vào đây trú mưa.
Hạ Quân Trì sờ cổ nó, cái đầu nhỏ xíu nọ siêu phối hợp cọ cọ vào lòng bàn tay gã .
Nhưng đến lúc cử động ông mới nhận ra chân sau của nó tương đối lạ, hình như là bị mến rồi.
"Meo —— "
Hạ Quân Trì không đắn đo phổ biến , ôm lấy mèo con nhỏ người nhưng kêu vô cùng lớn kia vào lòng, bấm thang máy về nhà.
Vào phòng tắm thay một bộ y phục sạch, Hạ Quân Trì vắt khăn bông quanh cổ, bắt một cái khác lau khô mèo.
Lau được vài phút, gã mơ hồ cảm thấy nó tương đối quen mắt, chính là con mèo nhà hàng xã nuôi đây mà.
Chắc cũng là con ở quán ăn.
Mèo con chẳng hề sợ hãi người lạ, cứ meo meo gọi gã mãi thôi.
Hạ Quân Trì không để ý lai lịch của nó, kiểm tra sơ qua một lần, tìm thấy chân sau đúng là bị yêu quý thật, mang vẻ là do một mảnh kính vỡ quẹt phải .
hắn đưa mắt nhìn đồng hồ theo tường, mười giờ hai mươi phút, vẫn còn sớm.
ông gọi điện cho người bạn đang khiến việc ở phòng khám thú y, hỏi sở hữu tiện giúp gã xử lý không.
"Cậu lại nhặt cái gì về đấy?" Người bạn ở đầu bên kia cười cợt hắn , "Đám chó mèo hoang chắc cũng quen mặt cậu luôn rồi."
"Con này chắc có chủ." Hạ Quân Trì vuốt ve phần lông cam vẫn còn hơi ướt sũng, "Để tôi lái xe tới , đợi tôi mười phút."
khi ra khỏi nhà mưa cũng tạnh bớt, đi đường thuận tiện hơn rộng rãi .
Hạ Quân Trì tài xế đến phòng khám rất nhanh, ông giao mèo con cho bạn, dựa dẫm tường vuốt lại đầu tóc mình.
"Nhặt được ở đâu đây?"
"Trong khu nhà."
"Gương mặt này mới ha, trông thì cũng như có chủ nuôi.
Cậu biết chủ nó không?"
"Không quen."
"Vậy làm sao đây? Hay để ở chỗ tôi trông? Rồi tôi sẽ đăng lên vòng bạn bè hỏi như tất cả lần?"
Hạ Quân Trì quay đầu nhìn mèo con ngoan ngoãn nằm đó, đảo mắt: "Không nên , tôi tự tậu được rồi."
"Biết chủ nó là ai đúng không?" Người bạn nghi ngờ trêu ông , "Muốn tiếp cận chứ gì?"
"Không." Hạ Quân Trì lặp lại một lần nữa, "Tôi ko quen chủ nó."
"Cách làm quen của cậu lỗi thời rồi." Người bạn vẫn tin vào suy đoán của mình, thở dài nối tiếp .
Hạ Quân Trì ko chịu nổi nữa, bỏ lại một người một mèo sang bên khác rót nước uống.
Vết yêu mến của mèo con ko nghiêm trọng, nửa tiếng sau đã xử lý xong: "Đây, ok rồi, cậu về đi."
Hạ Quân Trì nhấc bổng nó lên xem, mèo con hẳn đã mệt rồi nhưng vẫn ngoan ngoãn lè lưỡi liếm lấy lòng bàn tay ông, cảm giác nhám nhám khiến cho gã ko nhịn được cười cợt khẽ, cong ngón tay gãi gãi sau gáy con vật nhỏ này.
"Cảm ơn nhé." hắn chỉ ra ngoài, ra hiệu mình đã thanh toán rồi, "Đi trước."
"Bye bye." Người bạn huýt sáo, nhìn ông nháy nháy mắt, "Chúc bạn học khiến cho quen người ta thuận lợi ha."
Còn chưa kịp dứt câu, Hạ Quân Trì đã ra tới cửa, còn tiện tay đóng cửa kính phòng khám lại.
>>> Bật mí: Cách tán trai auto đổ
Chỗ căn hộ ko xa phòng khám thú y mấy.
Băng qua một ngã tư đường, Hạ Quân Trì đậu xe vào đãi đậu dưới đất, ôm mèo đi vào thang máy.
Trong thang máy sở hữu một tấm gương soi vừa mặt, Hạ Quân Trì ấn vào tầng trệt, liếc mắt nhìn mình trong gương.
Vẻ ngoài gã giống phụ mẫu, nước da trắng thiên cảm giác lạnh, mặt mũi xoàng thường không có gì lạ, tập hợp lại với nhau làm cho người khác mang cảm giác xa cách .
hiện tại mái tóc đen của ông vừa khô, vừa vểnh lên lung tung nhìn như một nhóc học sinh cấp bố chơi trò trộm mèo trẻ con.
Hạ Quân Trì quay lưng vào tấm gương nọ, cứng ngắc đưa tay ấn tóc mình xuống mấy lần.
Mà ông lo cũng bằng thừa, gõ cửa được hai phút cũng không có ai ra.
Chắc không sở hữu người ở nhà.
Hạ Quân Trì cúi đầu, trừng mắt nhìn mèo con trong ngực, chỉ mang thể tự nhận xui xẻo, xuống tầng lấy xe ra ngoài lần nữa.
khi tài xế vào tới quán ăn cuối hẻm kia đã là mười một giờ đêm, Hạ Quân Trì cấp bách đi quên mang theo dù.
hắn ôm mèo xuống xe, nhanh chóng chân bước vào quán ăn vẫn còn sáng đèn nọ.
Chưa đến cửa tiệm, gã đã nhìn thấy bóng người bắt một chiếc dù, loanh quanh ven đường tìm kiếm gì đó với vẻ lo lắng.
Vai áo sơ mi vải lanh ướt một mảng to , dính sát vào da thịt để lộ phần sống lưng và xương quai xanh.
Anh quay lịch sự muốn tới bụi cỏ khác kiếm, tay nắm ô vung lên, cả gương mặt lại một lần nữa hiện lên trước mắt Hạ Quân Trì.
Bốn mắt chạm nhau.
Một đôi mắt chớp chớp làm hàng mi rủ bóng trên gương mặt, như thể mang tia sáng nào đó đã chực đợi thời khắc anh ngẩng đầu lên để chiếu đến .
Hạ Quân Trì sắp quên mất mình đang đứng dưới mưa, hắn ko tiến về trước, chỉ đứng đó nhìn người nọ mấy giây, nói: "Anh đang tậu nó nên không?"
Mèo con đúng lúc meo lên một tiếng, Trần Nam Nhất khá mừng rỡ, gấp rút lại kề .
Tán dù được nâng lên cao, hai người một mèo đứng dưới mái che nhỏ giữa trời mưa gió.
"Cậu là —— Vị khách xong xuôi ." Trần Nam Nhất cảm kích, "Cảm ơn cậu."
đọc ra người nọ đúng thật không sở hữu ấn tượng gì với hắn , chỉ lo ôm mèo đi.
Anh chợt sửng sốt khi nhìn thấy chân sau được băng bó cẩn thận: "Chuyện này..."
"Chắc là khi chạy lung tung bị quẹt nên ." Hạ Quân Trì nói, "Tôi dẫn nó đi băng bó."
Trần Nam Nhất bất đắc dĩ nhìn mèo con trong ngực, khe khẽ gãi lên cái trán nhỏ: "Làm phiền cậu rồi, nó thích chạy lung tung khắp nơi lắm."
Họ đứng vô cùng gần nhau thôi, Hạ Quân Tri ngửi thấy mùi thơm thức ăn thoang thoảng trên người Trần Nam Nhất, không đa dạng dầu mỡ, như món ăn ngon hắn được thưởng thức đêm nay vậy.
ông lùi về sau một bước, đáp: "Không vấn đề gì."
"Vậy..." Trần Nam Nhất một tay bắt dù một tay bế mèo, không tiện làm gì khác, chỉ đành nghiêng đầu về quán, nhoẻn môi mời: "Không vội gì nhỉ, vào uống ly nước nhé? Cậu cũng vừa mắc mưa mà."
Dù chỉ đang cư xử cho buộc phải phép, nhưng Trần Nam Nhất cũng thật lòng cảm ơn người này đã tối muộn còn vất vả đi đến đi lui như thế, còn nói chuyện vô cùng hết lòng.
Người đối diện anh thoạt trông không quen thuộc lắm, tĩnh lặng một hồi mới gật gật đầu, lùi về sau nửa bước rồi vào quán.
Quán ăn vừa được quét tước dọn dẹp xong, nhân viên xuất xứ ra về.
Trần Nam Nhất đưa mèo con về phòng riêng của mình trên tầng ba , xuống quầy pha chế rót một ly nước ấm: "Cậu muốn uống gì?"
"Gì cũng được."
Máy cà phê tắt cũng khá lâu rồi.
Trần Nam Nhất ngẫm nghĩ, kết thúc đi khiến cho hắn một cốc ca cao nóng: "Tôi trả tiền xử lý vết yêu thương cho cậu." Anh đưa lưng về phía Hạ Quân Trì, lật tạp dề lên, cúi đầu bắt chỗ tiền lẻ, "Ừm, xin lỗi cậu nhé, chắc tôi ko mang đủ tiền mặt rồi."
Nói đoạn, anh đưa mã Wechat tới: "Chuyển khoản trong Wechat được không?"
Hương vị ngọt ngào và nhiệt độ ấm nóng từ cốc ca cao nọ làm Hạ Quân Trì thả lỏng thư thái, ánh mắt rơi trên mã QR nọ.
hắn khựng lại một lúc, lẳng lặng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng quét mã.
"Được rồi." Trần Nam Nhất nhìn tên Wechat của ông , nở nụ cười , "Tên của cậu là Hạ Quân Trì à?"
"Ừm." Hạ Quân Trì ngồi trên ghế cao của quầy pha chế, khá khó chịu xoay người.
đợi khung chat hiện lên, ông giơ màn hình cho anh trải nghiệm phần biệt danh trống ko kia: "Anh tên là —— "
"Trần Nam Nhất."