Mối quan hệ mềm mại - CHAP 2
Chuyên ngành động vật học của Viện Nông nghiệp đại học A xếp hạng thứ hạng vô cùng cao trên toàn quốc.
Hạ Quân Trì thất nghiệp xong học thẳng lên* chương trình sau đại học, vào tổ tu luyện sinh lý sinh sản động vật.
ông vừa lên năm hai cao học, đăng được hai bài viết, thí nghiệm ngày càng vất vả, cả kỳ nghỉ hè cũng ko tài nào bước chân ra khỏi trường.
*(Bảo nghiên) Tức thực tập sinh có học lực xuất sắc được giới thiệu lên học cao học mà ko buộc phải qua kiểm tra, xét tuyển chất lượng,...!
"Đàn anh Hạ, bên này tụi em xong rồi.
Xem thêm : Mối Quan Hệ Mềm Mại - Chap 1
Bye bye anh."
"Ừm."
Ngày mai là cuối tuần, ít nhiều gì cũng nghỉ ngơi được nửa ngày.
Mấy người trong tổ nghiên cứu chào Hạ Quân Trì xong, đùa giỡn với nhau ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
gã đối chiếu ghi chép thí nghiệm hôm nay một lần nữa, đánh dấu mấy mục tài liệu về nhà đọc , hoàn thành thu dọn đồ đạc xuống dưới.
Phòng thí nghiệm mở điều hoà suốt, nhưng vừa ra ngoài người ngợm đã đổ đầy mồ hôi.
Kiểu nóng lạnh thay đổi đột ngột thế này rất dễ bị cảm, Hạ Quân Trì bất hạnh dính chưởng.
Hai ngày nay đã thành ổ truyền nhiễm di động, đi đâu cũng không rời khẩu trang.
Tham khảo thêm : Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Đã thở ko được còn buộc phải đeo khẩu trang, đầu óc gã mơ mơ màng màng ko muốn bác tài , định bụng đi bộ về nhà.
tổ ấm Hạ Quân Tri khá giả, từ lúc mới vào đại học hắn đã thuê một căn hộ gần trường.
lúc đợi đèn đỏ, hắn chợt nhớ đến một chuyện, căn hộ bên cạnh vẫn để trống có gia đình mới chuyển tới, ngày nào cũng bận rộn sửa đẹp .
Dù bên kia rất sở hữu lòng nhân đạo, thời gian hoạt động tương đối chuẩn, sáng sủa chiều chỉ phiền tầm hai ba tiếng là ko có động tĩnh gì thêm.
Nhưng đối với một người không thích ra khỏi cửa như gã mà nói, ý nghĩa của chuyện này là cuối tuần không thể ngủ thẳng một giấc dài.
Chuyện không to tát gì nhưng vẫn làm Hạ Quân Trì khá cáu kỉnh, lúc bước vào hành lang sắc mặt ko được rẻ lắm.
Tòa nhà này một tầng mang hai hộ, bên trái là nhà gã thuê, cửa nhà bên buộc phải đang mở, sở hữu tiếng nam nữ mỉm cười nói từ trong vọng ra.
Trên đất chất đầy hành lý, trong huyền quan là một chiếc vali mở toang ra, đồ đạc để lung tung lộn xộn.
Hạ Quân Trì nhìn lướt qua, nghĩ thầm người vừa chuyển đến hẳn là một đôi tình nhân.
hắn đoán được một nửa, chợt cảm thấy dưới chân mang đám lông xù xù nào đó quấn quanh, cúi đầu nhìn xuống, ra là một con mèo lông cam vừa trốn ra khỏi túi đựng thú cưng.
mang vật nuôi còn ko biết đóng kín cửa lại.
>>> Xem thêm: Lần đầu hẹn hò nên nói gì?
Hạ Quân Trì phê bình người hàng xã chưa từng bắt gặp mặt trong lòng, cúi người ôm bé mèo lên.
Mèo con cực kỳ ngoan, co lại thành một cục bông trong khuỷu tay gã ko nhúc nhích.
hắn chưa vuốt ve được lấy lần, cô gái trong phòng đã bước ra, hỏi to: "Miu đâu rồi?"
Cô thấy người đứng ngay đó, nhanh nhảy qua đống đồ đạc lộn xộn ôm lấy mèo về: "Xin lỗi."
—— Lại là Tống Diệc Sam.
Tống Diệc Sam cũng ko nhận ra Hạ Quân Trì ngăn phương pháp bởi một lớp khẩu trang.
gã ngơ người một giây, trả mèo lại rồi qua chuyện gật gật đầu, định quay người mở cửa.
"Em sắm được chưa?"
hắn còn chưa kịp bước chân vào, giọng nam chợt vang lên từ căn hộ nọ.
Hạ Quân Trì theo tiếng nhìn lại, phía bên kia huyền quan chỉ mở một bóng đèn nhỏ, bóng người đàn ông trẻ tuổi dưới bóng tối dần trở nên rõ nét.
Đèn chùm tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm rơi trên đôi mắt anh, Hạ Quân Trì đối diện với anh trong một giây ngắn ngủi, chanh chóng dời mắt đi, trong tâm trí chỉ nhớ rõ rệt đôi ngươi đen tuyền mà trong trẻo tinh khiết ấy.
Vừa lướt qua đã khiến cho người khác mong đợi được nhìn ngắm cả gương mặt.
"Tìm được rồi ạ." Tống Diệc Sam ôm mèo đến chỗ người nọ, mỉm cười với anh, "May là nó ko chạy ra ngoài á."
đọc ra đúng là một đôi tình nhân thật.
Hạ Quân Trì tỉnh táo lại, chân thành mặc niệm cho Trang Trạch Sâm, cũng đoán được biểu cảm của thằng bạn lúc nhận được tin tức này rồi.
hắn đến trước cửa nhà, bấm màn hình mở khóa sáng sủa lên, lại không nhịn được quay đầu nhìn sang trọng bên kia.
Dáng người dong dỏng cao của người kia chìm trong không gian mờ tối, sườn mặt in bóng lên vách tường thật mềm mại duyên dáng.
Người nọ dường như đang nhẹ giọng trêu đùa mèo con, giọng nói ấy mơ hồ truyền đến, trầm thấp , ôn dịu êm tai.
Buổi dọn nhà ban đêm hoàn thành , nhà kế bên yên ổn.
Giờ làm cho việc và nghỉ ngơi của Hạ Quân Trì lệch hẳn so với nhà bên, ngày ngày đi đi về về vô cùng ít khi chạm mặt.
Lấy cớ dò thám tình hình cho thằng chí cốt, Hạ Quân Trì yên tâm để mình rình trộm hàng làng .
>>> Xem thêm: Cách tán gái qua tin nhắn thông dụng ngày nay
Thỉnh thoảng sẽ chạm mặt nhau hai lần trong tuần lúc người nọ về nhà, nhưng lần nào cũng giống như hôm kia , chỉ thấy bóng lưng cực kỳ dễ nhìn ấy biến mất sau cánh cửa trong một thoáng chốc, mặt mũi chưa từng thấy bao giờ.
Sự xuất hiện tình cờ của người hàng thôn mới đến có lẽ cũng ko trở thành một khúc nhạc đệm dài trong cuộc sống xoàng nhật.
Khai giảng được nửa tháng rồi, tâm trí của Hạ Quân Trì vẫn cứ đặt vào thí nghiệm ko mang chút tiến triển nọ, song các thí nghiệm sở hữu thuận lợi hay không kém phụ thuộc đa dạng vào may mắn.
Sau lúc mẫu thử bị đàn em cộng tổ làm hỏng mất lần thứ hai, đêm nay, giọng nói nhuốm chút tức giận của Hạ Quân Trì lại vang lên trong phòng thí nghiệm.
"Trang Trạch Sâm, vừa nói là kích cỡ mẫu thử này cực kỳ nhỏ, đừng để lung tung."
Thủ phạm chột dạ liếc mắt nhìn bàn điều khiển , vội cấp bách vàng giơ hai tay đầu hàng: "Lỗi tao lỗi tao, không kỹ lưỡng bắt buộc ..."
"Chút nữa mời mày ăn cơm được chưa." Trang Trạch Sâm tự biết mình đuối lý, cười hòa giải.
Việc này không thể trách Hạ Quân Trì nóng nảy được, tuần trước hư mẫu thử khiến cho chậm tiến độ, cuộc họp tổ vừa qua thầy chỉ huy tổ tu luyện đã nói qua.
Thí nghiệm hôm nay cần lấy mẫu rất phiền phức, mấy tiếng cần quan sát một lần.
Màn hình máy tính chất đầy dữ liệu cũng khiến người xem lo lắng rẻ thỏm, ví như chẳng may xuất hiện sai sót thì khó mà ko bực bội.
May mà Trang Trạch Sâm vô cùng rành chuyện dỗ êm bạn bản thân , trừ vấn đề học thuật khắt khe và yêu cầu hơi cao, Hạ Quân Trì thật sự không sở hữu hứng thú về những mặt khác, với ông ăn cái gì cũng y chang nhau.
"Đi thôi." Trang Trạch Sâm tháo bao tay, cởi áo thí nghiệm nháy nháy mắt với hắn, "Đến quán One Day kia ok không?"
Đôi mắt phía sau cặp kính của Hạ Quân Trì đang khiến việc với máy đo dòng chảy tế bào* sáng lên, nhìn quý phái bàn bên kia.
*Máy đếm tế bào dòng chảy (flow cytometer): là một công cụ tiên tiến, cho phép phân tích đa dạng đặc điểm (đặc tính lý, hóa) của một, hoặc các quần thể tế bào trong dịch thể với một thời gian ngắn.
hắn nhớ đến người hàng buôn bản mới tới , do dự không biết bắt buộc nói với bạn mình thế nào.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tính bí quyết của Trang Trạch Sâm trước giờ vẫn luôn là loại hết lòng được ba phút, nghĩ thầm chắc đó cũng chỉ là cảm giác nảy sinh trong giây lát, vì thế thôi không nói nữa.
Họ đã ở trong phòng thí nghiệm lâu đến mức không còn quan niệm thời gian, ra ngoài mới biết đã qua giờ cơm tối rồi.
Men theo con đường ven hồ bước ra cổng trường, chùm sáng tỏa ra từ đèn đường đều đặn lướt qua đầu Hạ Quân Trì làm gương mặt hắn mờ đi, toàn bộ bức bối trong lòng như được cơn gió đêm mát mẻ thổi tan, biểu cảm cũng không còn căng thẳng như trước.
Đi đến cuối hẻm, Hạ Quân Trì đẩy cửa vào trước, chuông gió trên cao kêu leng keng mấy tiếng dễ nghe.
hắn nhìn thấy một chiếc tủ vô cùng đựng cực kỳ cao bí quyết cửa tầm hai bước chân, bên trên chất đầy đủ loại chén dĩa và dụng cụ ăn, đèn chùm phía trên dát lên chúng một lớp ánh sáng sủa nhạt màu.
Chợt, một chàng trai trẻ tuổi xuất hiện từ sau tủ, tay bắt hai chiếc cốc gốm thủ công khắc hoa văn gồ ghề, và đôi mắt thân quen ấy đối diện gã.
Trong mắt người nọ thấp thoáng ý mỉm cười lịch sự , Hạ Quân Trì nghe giọng nói ôn hòa dịu dàng vô cùng đỗi quen tai ấy cất lên.
"Xin chào.
Hoan nghênh ghé thăm."
Hạ Quân Trì tiến về phía trước theo phản xạ, hơi nghiêng mặt, gặp được người đứng phía sau kệ gỗ.
hắn cẩn thận ngắm nhìn, gương mặt nọ quả thật ko phụ sự mong đợi, mặt mũi thanh tú, đường quai hàm duyên dáng mượt mà, nụ mỉm cười ngẫu nhiên .
Người nọ mặc áo sơ mi vải lanh với hình ngôi sao loang phía trước, một nửa được giấu gọn gàng trong tạp dề, cả hai đều sở hữu tông xám nhạt siêu kết hợp tạo cho người nhìn cảm giác chừng mực vừa bắt buộc .
"Có hầu hết bao nhiêu người? Anh muốn ngồi ở đâu?"
Hạ Quân Trì ko nhận ra mình đang đào bới đánh giá vẻ ngoài người khác, trả lời như đang bố trí công việc trong phòng thí nghiệm: "Trên tầng đi."
"Có hai người bọn tôi." Trang Trạch Sâm đứng sau ông bổ sung.
"Được." Trần Nam Nhất đưa hai thực hơn, "Mọi người xem muốn dùng món gì."
Các món chính của One Day thiên về khẩu vị thanh đạm và sự sáng sủa tạo, hợp với khẩu vị của Hạ Quân Trì.
hắn lên tầng kiếm chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngồi xuống chậm rãi lật đọc thực đơn.
Trang Trạch Sâm nhìn một vòng quán, thất vọng đi lên: "Cô ấy không ở đây."
"Thôi bỏ đi."
"Đâu mang được." Trang Trạch Sâm xua tay liên hồi, bỗng nhìn thấy chỗ quét Wechat bên cạnh bình hoa, đoạn hưng phấn cầm điện thoại ra quét mã, "Tao thêm Wechat quan tâm khách hàng của quán rồi này, ai biết được lại tới hẳn Wechat của Tống Diệc Sam."
Hạ Quân Trì: "..."
Trang Trạch Sâm nghịch xong, thấy người đối diện vẫn không nhúc nhích mới kêu một tiếng: "Mày ko thêm vào à? Trên này ghi mày sở hữu thể gọi món hoặc là giao hàng tận nơi đó."
Hạ Quân Trì liếc mắt nhìn rồi quay mặt đi uống nước chanh.
ông không cần dạng tính tình thích kết bạn, các quan hệ bạn bè cũng vô cùng hạn chế.
Danh sách bạn trong Wechat còn chưa tới một trăm người, ko thầy giáo hướng dẫn cũng là bạn học, hiếm khi có người lạ.
"Ầy ầy, bất hợp tác thế? Mày cẩn thận quá rồi đó."
Trang Trạch Sâm than phiền mấy câu, đột nhiên nhớ tới vài chuyện muốn nói với Hạ Quân Trì, lập tức thả điện thoại xuống hào hứng nói: "Mà này, mày biết cuối tháng này Nhiễm Văn về không?"
Hạ Quân Trì ngồi thẳng người nhìn Trang Trạch Sâm, đáp: "Không rõ."
Thấy biểu cảm của Hạ Quân Trì ko mang chút bối rối nào, cậu ta tương đối bất đắc dĩ: "Ôi trời, rồi rốt cuộc là mày mang còn thích người ta không vậy?"
"Nói không thích, thì sao chia tay lâu vậy rồi vẫn chưa chịu tìm người mới.
Nói thích thì mỗi lần nhắc đến cậu ấy là mày lại bày cái mặt đó ra..." Giọng Trang Trạch Sâm nhỏ dần, dù sao người ta cũng đã nhờ rồi, cũng đành kiên trì nói tiếp: "Đã ở cộng thành phố rồi, mày cũng cần đi đám cưới của lớp trưởng chứ?"
Hạ Quân Trì chạm ngón tay lên thành ly thủy tinh lạnh lẽo, nhạt giọng: "Nhiễm Văn bảo mày hỏi?"
không ngờ cũng chưa đần độn tới nỗi nào.
Trang Trạch Sâm nói: "Người ta tốt nghiệp mời mày ăn bữa cơm mày cũng không đi, lần này cũng đâu tiện từ chối nữa."
Thật ra cậu ta cũng ko thích dính líu tới chuyện đời tư cá nhân của bạn bè lắm, nhưng thật ko tiện từ chối Nhiễm Văn.
Nói kiểu gì thì hai bên đều là bạn, huống hồ Hạ Quân Trì vẫn độc thân từ đó tới nay, giúp đỡ một chút cũng là chuyện buộc phải khiến .
Mà người chủ động chia tay là Nhiễm Văn, ví như cậu ấy muốn Trở lại ko chừng vẫn còn phổ biến cơ hội.
Hạ Quân Trì hỏi: "Mày sở hữu số điện thoại của Nhiễm Văn không?"
"Có." Trang Trạch Sâm gấp rút mở điện thoại rồi gửi số qua, "Mày muốn hẹn gặp gỡ hả?"
gã đang lưu số, chợt khựng lại, ngẫm nghĩ một khi rồi đáp: "Ừm."
"Vậy thì được quá." Trang Trạch Sâm hớn hở, "Có vấn đề gì thì giải quyết với nhau."
"Tao ko muốn quay lại ." Hạ Quân Trì cau mày, "Mày đừng nói linh tinh."
Trang Trạch Sâm thở dài một tương đối , cảm thấy ko khuyên nổi con người này rồi, buông thõng tay nói: "Tao thấy giáo sư lại nói chẳng đúng quá cơ, mày định kết hôn với trải nghiệm kỹ thuật chứ gì?"
Hạ Quân Trì bỏ ngoài tai câu móc mỉa của thằng bạn, quay mặt đi như tỏ vẻ ko muốn nói phổ biến thêm.
Vừa lúc nhân viên quán phục vụ món và dọn bàn.
Tầng hai Trở lại yên lặng , chỉ mang hai người ngồi bên cửa sổ.
Cơn gió đêm sau lập thu đã nguồn gốc se se lạnh, bên ngoài lạnh thấu xương.
Đêm nay bầu trời đầy mây, mấy ngôi sao trên dải đèn rơi xuống hàng chậu cây nhỏ trước sân, lẳng lặng nhấp nháy trong bóng đêm tịch mịch.
Hai vị khách trong góc tầng trệt cũng đứng dậy thanh toán ra về, kế bên tĩnh lặng đến độ nghe được tiếng gió lướt ngang qua.
Hai người gọi cơm với ớt xanh xắt nhuyễn, cơm chiên kiểu Thái và trà sữa đậm vị trà, chuyên dụng lên cực kỳ nhanh .
Trang Trạch Sâm vứt chuyện mới đây ra sau đầu, vừa gào gáy kêu ngon, vừa lẩm nhẩm với điện thoại thử kiếm cách làm quen người ta.
Hạ Quân Trì muốn nói rồi lại thôi, mãi sau mới hỏi: "Lỡ Tống Diệc Sam mang bạn trai thì mày tính thế nào?"
"Hở? Sở hữu bạn trai?" Trang Trạch Sâm ngoạm muỗng ngẩn ra, "Chưa nghe bao giờ, tao còn hỏi thằng bạn bên Viện Thực phẩm."
Hạ Quân Trì nheo mắt: "Mày chắc chứ?"
"Nếu có bạn trai rồi thì đành thôi." Trang Trạch Sâm hút một ngụm trà sữa to , quơ quơ điện thoại, "Tao có thể yêu phần lớn các chị em xinh trẻ trung ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Cậu ta vừa nói xong đã bất mãn: "Ê, mày cất cái chữ "nông cạn" dính trên mặt mày đi hộ coi?"
"Có à?" Hạ Quân Trì lười biếng ngả người ra sau.
"Chậc." Trang Trạch Sâm uống hết trà sữa, nhàn nhã đáp: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên là chuyện quá bình thường , mày gặp gỡ người sang trọng mà ko thấy sang trọng thì lại chả nông cạn hơn cả tao."
Hạ Quân Trì lười thảo luận mấy chuyện nhạt nhẽo này với cậu ta, cười nhạo một tiếng rồi nghiêng mặt nhìn cửa sổ.
Chiếc bàn gỗ kê sát bệ cửa sổ, bên ngoài là giá trồng hoa bằng sắt treo lơ lửng, bên rìa sở hữu mấy chậu bạc hà xanh thẫm tỏa hương thơm thanh mát dìu dịu.
Dưới tầng có tiếng trò chuyện nho nhỏ.
Một lát sau, hắn nhìn thấy gã đàn ông trẻ tuổi ở cạnh nhà mình nọ bưng một bát thức ăn cho mèo ra cửa, nửa ngồi nửa quỳ trước sân, nhỏ nhẹ nói gì đó rồi đặt thêm một bát nước.
Con mèo nhỏ lông cam xông tới, meo meo mấy tiếng rồi vùi đầu vào bát.
Người nọ vuốt ve bộ lông cam hai lần, cười xoa xoa đầu cái đầu nhỏ xíu.
Dáng ngồi của anh trông chẳng khác mèo bao nhiêu, phần gáy sạch thoáng lộ ra, giống như đang được ai đó vuốt ve vậy.
Từ chỗ ngồi của Trang Trạch Sâm không thể nhìn thấy cảnh dưới tầng, Hạ Quân Trì cứ thế quang minh chính đại nhìn một lúc lâu, chăm chú thưởng thức cảnh đêm đầu thu và một chiếc mèo nhỏ đáng yêu.